Sợ "dính" bọn phường khác
Hai cán bộ kế hoạch hóa gia đình gặp nhau:
- Vận động mãi thì chả nghe, đến khi các ông chồng ở phường mình đi thắt ống dẫn tinh thì các bà vợ cũng tranh nhau đi đặt vòng.
- Chỉ cần một người thực hiện biện pháp hạn chế là đủ. Cần gì phải cả hai vợ chồng nhỉ?
- Ai chả biết thế! Nhưng cậu nghĩ đàn ông ở những nơi khác cũng thực hiện như đàn ông ở phường mình à? “
- Vận động mãi thì chả nghe, đến khi các ông chồng ở phường mình đi thắt ống dẫn tinh thì các bà vợ cũng tranh nhau đi đặt vòng.
- Chỉ cần một người thực hiện biện pháp hạn chế là đủ. Cần gì phải cả hai vợ chồng nhỉ?
- Ai chả biết thế! Nhưng cậu nghĩ đàn ông ở những nơi khác cũng thực hiện như đàn ông ở phường mình à? “
Cụt cái đó
Vua sắp phải đi viễn chinh, trong khi Hoàng Hậu trẻ đẹp “hơi bị” dễ dãi, nên lo lắm, không ngủ được. Bụt hiện lên hỏi, Vua kể lể sự tình. Bụt nói:
- Con đừng lo, ta cho con một phép màu. Nếu người đàn ông nào mà láng cháng với Hoàng Hậu thì sẽ bị cụt cái bộ phận đó.
Vua an tâm lên đường chinh chiến. Năm sau Ngài trở về, gọi tất cả các Quan ở nhà trông nom Hoàng Hậu và bắt phải cởi bỏ xiêm y. Than ôi, ai cũng bị cụt, trừ Quan Tể tướng. Xúc động vì lòng trung thành của cận thần, Vua nói:
- Duy chỉ có ngươi là tử tế, nay ngươi muốn gì ta cũng thưởng.
Tể tướng lấy giấy bút ra viết: Muôn tâu bệ hạ, nếu có phép màu thì xin làm cho lưỡi của Thần dài ra như cũ.
Vua sắp phải đi viễn chinh, trong khi Hoàng Hậu trẻ đẹp “hơi bị” dễ dãi, nên lo lắm, không ngủ được. Bụt hiện lên hỏi, Vua kể lể sự tình. Bụt nói:
- Con đừng lo, ta cho con một phép màu. Nếu người đàn ông nào mà láng cháng với Hoàng Hậu thì sẽ bị cụt cái bộ phận đó.
Vua an tâm lên đường chinh chiến. Năm sau Ngài trở về, gọi tất cả các Quan ở nhà trông nom Hoàng Hậu và bắt phải cởi bỏ xiêm y. Than ôi, ai cũng bị cụt, trừ Quan Tể tướng. Xúc động vì lòng trung thành của cận thần, Vua nói:
- Duy chỉ có ngươi là tử tế, nay ngươi muốn gì ta cũng thưởng.
Tể tướng lấy giấy bút ra viết: Muôn tâu bệ hạ, nếu có phép màu thì xin làm cho lưỡi của Thần dài ra như cũ.
Con cầu tự
Một cặp vợ chồng bị hiếm muộn đi cầu tự ở chùa. Ít lâu sau họ sinh được một cậu bé xinh xắn, khoẻ mạnh nhưng ngặt nỗi cậu bé không biết nói. Một buổi sáng đẹp trời vào năm cậu bé được mười tuổi, cậu bỗng nhiên thốt lên "Ông ngoại". Mọi người mừng rớt nước mắt. Nhưng bất hạnh thay, đến chiều hôm đó thì ông ngoại cậu bé đột ngột qua đời.
Một năm sau, cậu lại thốt lên tiếng nói của tử thần: "Bà ngoại". Đúng chiều hôm đó bà ngoại cậu bé mất. Năm sau nữa, ngày định mệnh lại đến, cậu bé kêu: "Bố". "Thôi thì cũng đành, nó là con cầu tự, con của trời cho, trời kêu ai nấy dạ. Nó đã kêu đến mình, chắc số mệnh đã đến!", cha cậu bé nghĩ, rồi từ biệt bạn bè, người thân, lên giường nằm chờ chết. Nhưng chờ mãi đến khuya vẫn chưa thấy gì liền qua hàng xóm báo tin vui thoát mệnh. Không ngờ, người nhà hàng xóm khóc lóc cho hay: Ông hàng xóm đột tử hồi chiều.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét