Sở dĩ tôi nói “kinh hoàng” là vì tiếng Việt ngày nay ở trong nước:
- Pha tiếng Anh, tiếng
Tây ‘ba rọi”.
- Dùng quá nhiều tiếng
lóng và ngôn ngữ đường phố.
- Văn bất thành cú,
bất kể văn phạm .
- Sáng chế ra những từ
ngữ dị hợm, phản nghĩa
- Cường điệu, làm dáng
hoặc bi thảm hóa vấn đề. Miền Nam gọi là “dốt hay nói chữ”. Chẳng hạn, “Dân Hà Nội tan tác dưới cơn mưa” (Đài Tiếng Nói Việt Nam). Đây là câu văn bi
thảm hóa vấn đề. Mưa thì người ta chạy tìm chỗ tránh mưa, cái gì mà tan tác?
Trong những bức ảnh lại có cả một cặp trai gái che dù đi sát bên nhau. Dường
như mưa làm họ gần nhau hơn. Hình ảnh này rất lãng mạn, có gì là “tan tác” đâu? Đây là câu văn “bi thảm hóa”
vấn đề.
- Câu văn tối nghĩa.
- Cắt cụt tiếng Việt
hoặc thêm cái đuôi vào cả những tiếng đã thông dụng ngàn năm.
- Dùng những chữ khiến
người ta sợ.